top of page

[Book Review] Nhà mình thích ở bên nhau

Đã cập nhật: 3 thg 2, 2022

Xin chào,

Lại là cô Mây và những cuốn sách vào mỗi tối thứ Bảy hàng tuần đây ạ.


Hôm nay, mình muốn gửi đến bố mẹ và các bạn nhỏ một cuốn sách về gia đình có tên Nhà mình thích ở bên nhau được viết bởi tác giả Jutta Langreuter và minh họa bởi họa sĩ Stefanie Dahle. Đây là một cuốn sách tranh gồm hai câu chuyện về chú thỏ Josi cùng mẹ và hai em gái.


Thực ra sách truyện về gia đình cho các em nhỏ thì nhiều vô cùng, mỗi câu chuyện lại có một khía cạnh khai thác khác nhau, mà cuốn nào thì cũng đáng đọc cả. Nhưng mình chọn Nhà mình thích ở bên nhau bởi vì một câu hỏi của em bé 4 tuổi mà mình mới gặp gần đây:

“Cô ơi, nhà chỉ có mẹ thì có phải là gia đình không ạ?”

Câu chuyện phía sau câu hỏi đó thì hẳn nhiều người sẽ đoán ra được, cô bé chỉ sống cùng mẹ thôi. Việc cô bé sống ở một nơi chỉ có mẹ thì chẳng có vấn đề gì cả, miễn là những người ta yêu thương ở cạnh ta, thì đó là gia đình. Nhưng, trẻ con thì nhạy cảm, chúng sẽ khó hiểu lời khuyên của chúng ta hơn so với những câu chuyện. Nên mình đã tức tốc chạy về nhà để tìm cuốn sách này rồi mang sang đọc cho cô bé nghe. Vì cuốn sách này cũng chỉ có thỏ mẹ và các bạn thỏ con thôi.


Giờ thì mình muốn giới thiệu cuốn sách đến với mọi người. Chuyện trong sách kể về Josi, một cậu thỏ có cá tính riêng và cũng trạc tuổi lên 5 lên 6. Lứa tuổi mà đứa trẻ nào cũng có khao khát “đổi mẹ” hoặc “bỏ nhà ra đi” vì ở nhà chán kinh lên được. Josi cũng không ngoại lệ, vì mẹ thỏ cứ càm ràm cậu chưa dọn phòng, chưa rửa ráy rồi chưa cả tập thể dục buổi sáng nữa. Thế là cậu xách tay nải bỏ đi sang nhà khác ở, cậu tin chắc rằng nhà mấy đứa bạn thân hay người em họ hẳn phải thích thú hơn “nhà mình” nhiều lắm.

Nói là làm, cậu bỏ đi luôn. Mẹ thỏ cũng không giữ cậu và đã nói với hai em gái của cậu rằng: “rồi anh Josi sẽ sớm trở về thôi”. Thực sự thì, mình đã 28 tuổi rồi, nhưng khi đọc đến đoạn này, mình vẫn hình dung về hồi lên 6, cũng đòi bỏ nhà ra đi. Mẹ đã sắp cho mình một tay nải để thực hiện khát khao ấy, y hệt như Josi. Mẹ cũng bảo với hai em của mình rằng, đến tối rồi chị về thôi. Vì lúc ấy hai em mình khóc to lắm.


Dĩ nhiên, hành trình đi tìm nơi ở mới của Josi thì ly kỳ hơn mình nhiều, vì mình chỉ vào nhà bà ngoại thôi. Còn Josi đi hết nhà bạn chuột, bạn chồn, bạn sóc và cả nhà người em họ thân yêu nữa. Nếu nhà chuột quá bừa bộn, nhà chồn nặng mùi, nhà sóc quá cao thì nhà người em họ là một nơi lý tưởng cho Josi. Nhưng cậu vẫn thấy thiếu thốn điều gì đó, nên cậu đã chạy như bay để về nhà. Nơi được gọi là GIA ĐÌNH.

Khi cậu về, mẹ cũng ôm chầm lấy cậu mà khẽ reo lên “Con trở về đây rồi”. Vậy đấy, mẹ cũng rất lo cho Josi, mẹ cứng rắn không ngăn cản hay níu kéo cậu lúc cậu hậm hực đòi bỏ nhà đi không phải vì ghét bỏ Josi, mà đó là một tình thương cao cả. Mẹ nào mà chẳng muốn con ở trong vòng tay mình, để chở che, để bảo vệ, để yêu thương. Nhưng phải để con đi xa, phải để con được trải nghiệm rồi mới hiểu được nơi đâu là nhà của mình. Và, chuyến đi ấy hẳn đã cho Josi nhiều bài học đắt giá.

Còn với người đọc, dù là con hay là bố mẹ thì cũng đều tìm được bài học cho mình. Gia đình ấy có ai không quan trọng bằng nơi ấy có sự yêu thương và thấu hiểu nhau như thế nào.


Cuốn sách này còn một điều đặc biệt đó là nó có đến hai câu chuyện. Sau hành trình bỏ nhà ra đi của Josi thì đến hành trình “làm anh thật khó” của cậu thỏ cá tính này. Bởi nhà có ba anh em, Josi là anh trai còn Mette và Martha là hai em gái. Cũng bởi vì điều đó mà xung đột giữa hai phe giới tính trong nhà được đẩy lên cao trào hơn bao giờ hết.

Bởi vì “bọn con gái dở hơi” và “bọn con trai dở người”. Ừ thì, Josi có một cô bạn thân. Nhưng mỗi lần sang nhà, cô bạn này lại ríu rít cùng hai người em gái của Josi thay vì chơi với cậu. Mà rõ là cô là bạn của cậu cơ mà? Thật là tức mình. Nên Josi đã chọc thối những trò chơi mà mấy cô bé chơi với nhau. Hết chỉ điểm chỗ trốn trong trò trốn tìm đến giành chỗ chơi trong trò bán đồ hàng. Đến mức, cả ba bé thỏ đã để mặc Josi ở nhà và rủ nhau ra bờ suối chơi. Thế đấy, trẻ con luôn có những cách khác nhau để thể hiện cơn tức giận của mình.

May thay là một cậu bạn của Josi ghé nhà nên hai cậu đã cùng nhau chơi vui vẻ vô cùng. Đang khi vui vẻ ấy, Josi chợt nhận ra cơn giông bão sắp đến, mà hai em gái của cậu thì sợ giông bão vô cùng. Josi đã bỏ cả trò chơi, hớt hải chạy đi tìm hai em.

Bởi vì “anh chị em thì phải trông coi lẫn nhau”. Thật may, sau bao nhiêu công sức tìm kiếm thì Josi cũng tìm thấy hai em của mình. Ba anh em an toàn trở về nhà.


Câu chuyện sẽ rất bình thường nếu như em gái của Josi không thốt lên rằng “nhưng anh cũng rất sợ giông bão mà”. Ôi chao, tình anh em là vậy đấy. Ừ thì Josi cũng sợ lắm, nhưng sự lo lắng và lòng yêu thương của cậu còn lớn hơn nỗi sợ ấy. Nên, cậu dùng nó làm sức mạnh để vượt qua và tìm thấy các em của mình.


Mình nghĩ rằng, gia đình nào mà có hai bé trở nên sẽ rất thấu hiểu và rất cần câu chuyện này. Bởi chúng dễ hiểu và truyền cảm hơn nhiều lời khuyên răn giáo điều khác.

9 lượt xem0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả
bottom of page