top of page

Con ham chơi, không muốn về sau giờ học - bố xử lý như thế nào?


Bài đăng của thành viên Trần Vũ Anh Thế trên nhóm An nhiên làm cha mẹ - Ươm hạt mầm yêu thương.


Con Vẫn Muốn Chơi Cùng Bạn Chưa Chịu Ra Về Với Bố Sau Giờ Học!


Bố đã học được cách xử lý với câu chuyện của Mỳ: con luôn muốn chơi với các bạn thêm ở trường mỗi khi bố đón. Cậu chàng luôn miệng nhắc bố nhớ đón sớm, nhưng bố tới đúng giờ rồi thì cậu còn mải chơi với các bạn, chạy quanh sân trường hoặc muốn bố chơi cùng: cùng lắp lego, cùng leo trèo hay sang bờ bên kia hồ để cho vịt ăn,...


Bố cũng thoải mái hợp tác vì cũng muốn vui vẻ cùng con trước khi tạm biệt các bạn. Vấn đề là cậu ấy thì không muốn về, có khi còn nán lại ở trường tới nửa giờ đồng hồ. Nhiều khi, việc này khiến bố khó xử vì đã sắp xếp đón con sớm rồi còn nhiều việc khác, mà đưa con về thì khóc khóc mếu mếu.


Bố đã áp dụng và bước đầu thu nhặt thành công cách như sau.


Thứ nhất, bố đồng cảm và nói về mong muốn của con: "Mỳ đang chơi với các bạn vui thật, nếu bây giờ bố con mình phải ra về chắc con tiếc lắm. Nhìn xem, Voi và Sushi cũng đang còn đuổi nhau kia mà. Con muốn ở lại chơi thêm với các bạn con nhỉ?"

Thứ hai, bố sẽ nói về cảm xúc và mong muốn của mình: "Con biết không, khi đi đón con, bố bảo mẹ là sẽ đón con về sớm để cùng vào bếp phụ mẹ. Chắc mẹ đang ở nhà lo cho bố con mình lắm vì mãi không thấy về, bố phải về sớm thôi vì bố luôn là người đúng hẹn"


Thứ ba, chắc chắn lúc đó con còn những phản kháng, hai bố con sẽ cùng thống nhất với nhau: "Bố sẽ cho con 3-5 phút nữa để chơi, bố hẹn giờ điện thoại và chuông kêu thì mình cùng ra về nhé!"


Bố đã giải quyết vấn đề đó một cách nhanh chóng khi con đang dở cuộc chơi. Nhưng nếu dừng lại ở đó thì rất khó để ngày nào cũng cần thương lượng với con như vậy. Ngay tối hôm đó, hai bố con ngồi thủ thỉ với nhau:


Bố: Bây giờ bố có chuyện cần nói với Mỳ trước giờ đọc sách và đi ngủ, con đồng ý nhé.

Mỳ gật đầu.

Bố: Khi bố tới sớm đón con, con vẫn nán lại ở trường chơi với các bạn quá giờ bố con ra về.

Mỳ: Nhưng con thích, con đang chơi với các bạn mà tự nhiên bố đến đón.

Bố: Ôi thế á con?

Mỳ: Nhưng các bạn còn đang chơi mà!

Bố: Đúng rồi, con về trước mọi người sẽ buồn lắm, con cũng tiếc đúng không?

Mỳ: Các bạn cứ muốn con chơi cùng ý!

Bố: Vậy con biết bố muốn gì không? Như hôm nay bố nói với con ở trường ý?

Mỳ: Bố muốn con đi về đúng giờ.

Bố: Ừ đúng rồi, nhưng quan trọng hơn mẹ đang chờ chúng ta ở nhà và rất lo lắng, mẹ cũng đang chuẩn bị bữa tối cho con và rất cần chúng mình về sớm để giúp mẹ nữa.

Mỳ: Kệ mẹ.

Bố: Ước gì mình về tới nơi là có bữa tối mà không cần chuẩn bị gì hết. Hay bố cùng Mỳ tìm cách để con vừa được chơi mà mẹ cũng không lo nhé.

Mỳ: Con muốn chơi thật lâu!

Bố: Ok, để bố viết ra đây. Gì nữa con?

Mỳ: Điện thoại của bố kêu thì con về!

Bố: Bố đồng ý. Bố sẽ đặt 5 phút để con chơi nhé?

Con: Không con muốn nhiều phút

Bố: Bố nghĩ mình cần có thời gian cụ thể để báo với mẹ con ạ! Vậy chúng ta cùng thống nhất là 10 phút nhé

Con gật đầu

Bố: Trước khi chơi, Mỳ có thể thông báo với các bạn là mình sắp phải về con nhé?

Con: (gật đầu) Nhưng con chỉ nói với Voi thôi.

Bố: Cũng được, rồi Voi sẽ giúp con nói với các bạn khác.


Cứ thế hai bố con cùng liệt kê ra cụ thể, chi tiết, rồi bố cùng đọc lại cho con, xem ý nào hợp lý, ý nào chưa và cùng nhau có một điểm thoả hiệp mà ai cũng vui vẻ và ưng thuận.


Dần dần bố để ý thấy con vào nếp hơn, nhưng bố biết những việc này cần lặp đi lặp lại cho con nhớ và thành thói quen. Từ việc nhỏ, con sẽ chủ động sắp xếp thời gian cho việc lớn hơn.


Khi có một vấn đề cứ lặp đi lặp lại, mình thường nghĩ nó phức tạp hơn bản chất của nó. Nhưng khi nhẹ nhàng tìm cách tháo gỡ thì nó hoá ra lại rất dễ dàng mà không cần những cơn tức giận, nổi khùng của cả hai bên.


30 lượt xem0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả
bottom of page