Con luôn tha thứ, chỉ là con đã chờ quá lâu.
Hôm qua mình vừa xem nốt hai tập cuối của Prison Playbook. Phim kết thúc gần như có hậu với tất cả mọi người, ngoại trừ Han Yang.
Han Yang là một thanh niên nghiện ma tuý, có biểu hiện ngáo đá nặng khi mới vào trại giam. Những ngày đầu ở trong tù, Han Yang vẫn tìm cách mua ma tuý từ những nguồn lén lút trong trại, thậm chí uống rất nhiều thuốc cảm để tìm hiệu ứng phê thuốc tương tự. Nhưng sau một vài sự kiện, Han Yang đã quyết tâm cai nghiện. Quyết tâm của cậu ta lớn đến mức dù bị ốm, cơ thể run bần bật và không đứng vững nổi, cũng nhất định không uống thuốc cảm.
Ngày ra tù cũng là lúc Han Yang cai nghiện thành công. Trong khi những người khác đều có người thân đón khi ra trại, thì Han Yang lại dặn bạn trai và bố mình hãy đến đợi ở một quán quen, cậu ta sẽ tự đến đó gặp họ sau khi về nhà, bởi cậu không muốn mọi người nhìn thấy hình ảnh mình bước ra từ trại giam.
“Còn mẹ cậu?”
“Bà ấy sẽ không đến đâu. Bà ấy không bao giờ đến.”

Mẹ của Han Yang là người phụ nữ lạnh lùng. Bà không nghỉ việc một ngày nào ngay cả khi đó là đám tang mẹ mình hay ngày con trai bị bắt. Bà cũng không từng đến trại giam thăm con trong suốt thời gian cậu thụ án. Vậy mà vào ngày cậu được thả ra, bà đã quyết định đóng cửa hàng một ngày, cùng chồng đến quán đợi con trai trở về.
Chỉ là ngày hôm đó, Han Yang đã không trở về dù bố mẹ và bạn trai có chờ bao lâu.
Mình đã tự hỏi tại sao đạo diễn và biên kịch lại ác với Han Yang như vậy. Mình đã chờ đợi một cú twist cuối phim nhưng thật buồn là chẳng có cú twist nào cả.
Han Yang từng là một đứa trẻ ngoan, một thanh niên thông minh và có thành tích học tập tốt. Suốt 16 tập phim, dù luôn trong tình trạng ngáo đá nhưng vẫn không khó để nhận ra cậu là người tinh tế và nhạy cảm. Tuổi thơ nghèo khó khiến cậu không được cha mẹ chăm sóc chu đáo, nhưng ngay cả khi gia đình đã giàu lên, có tiền cho cậu đi du học nước ngoài, cậu vẫn mãi mãi là đứa trẻ cô đơn phải tự mình vượt qua mọi chuyện.

Ở phần kết phim, mình không phân biệt được Han Yang không thể vượt qua cám dỗ vì cậu không đủ khả năng, hay thực chất cậu đã lựa chọn như thế để không phải về nhà. Đối với rất nhiều người, phải về nhà lại là điều đáng sợ hơn việc tiếp tục sống trong trại giam. Một phần không nhỏ những người tìm đến ma tuý là để trốn tránh hiện thực. Với họ, để ma tuý huỷ hoại thân xác vẫn tốt hơn quay trở lại đối diện với hiện thực đang ngày ngày huỷ hoại họ về tinh thần.
Dù thế nào, sự thật về tuổi thơ cô độc của Han Yang vẫn không thay đổi. Ngày mẹ cậu quyết định đặt con trai mình lên trên doanh thu của cửa hàng đã đến quá muộn. Con đường Han Yang đã đi không cách nào quay lại được nữa.
Chỉ là câu chuyện của một nhân vật phụ trong phim nhưng lại khiến mình suy nghĩ nhiều. Bố mẹ của Han Yang có lỗi không? Chắc là có. Họ có đáng trách không? Mình nghĩ là họ đáng thương. Trải qua cuộc sống nghèo khó khiến họ không đủ sức chăm lo cho tinh thần, thời gian và tâm sức còn phải lo chạy ăn từng bữa. Đến ngày khá giả hơn, nỗi sợ quay trở lại với cái nghèo vẫn không cho phép họ một ngày ngơi nghỉ. Cuộc sống vẫn tiếp diễn, con người vẫn già đi và thời gian đã qua không bao giờ có thể lấy lại.
Han Yang có lỗi không? Hẳn là có. Cậu có đáng trách không? Mình nghĩ là cậu quá đáng thương. Những vật chất mà cha mẹ cậu ngày đêm cày cuốc mang về vẫn không đổi được một ngày hạnh phúc. Cậu đã chờ mẹ đến thăm nhưng bà không đến. Cuối cùng, cậu chọn từ bỏ hy vọng và thôi ngóng chờ để có thể tiếp tục tồn tại trong trại giam đầy khắc nghiệt.
Người ta không thể nối lại những kết nối vốn chưa từng được tạo nên. Nếu bạn đọc được bài viết này khi con còn bé bỏng, bạn vẫn còn cơ hội để không bước đi con đường của bố mẹ Han Yang. Những đứa trẻ vẫn kiên nhẫn ở đó chờ cha mẹ, nhưng đừng để chúng chờ lâu quá nhé.
Quỳnh.