top of page

Hạnh phúc hay sự tự an ủi?


Bài đăng của thành viên Chi Linh Bui trên nhóm An nhiên làm cha mẹ - Ươm hạt mầm yêu thương.


-Nhìn ngoài kia bao nhiêu người không có cơm mà ăn, quần áo không có mà mặc, sung sướng không biết đường sướng còn suốt ngày đòi hỏi


-Bao nhiêu người ngoài kia cũng làm mẹ, họ cũng đi làm, nhà cửa lúc nào cũng tinh tươm, còn cô “chỉ ở nhà” mà lúc nào cũng kêu than. Ai chẳng có con.


- Có nhớ cái B không, bố nó thì chẳng con, mẹ nó từng bữa nuôi nó ăn mà nó học giỏi, ngoan ngoãn, còn con thì sao… cẩn thận đến ngày cơm không có mà ăn


Đây là những câu nói không lạ lẫm gì trong suốt cả một chặng đường dài mình bước đi từ lúc còn là một đứa trẻ cho đến được làm cha mẹ. Và đôi khi mình cũng nghe thấy chính mình như thế này:


-Khóc làm gì, có phải có nhiều người được như mình đâu, chồng đi làm, mình chỉ ở nhà chăm con, thế là hạnh phúc hơn nhiều người rồi, có gì mà phải buồn.


-Con bé E nhà kia còn chẳng nói được nửa chữ, con mình không thích đọc sách cũng không sao…


-Chồng mình tốt hơn ối người khác, dù đôi khi anh ấy có cư xử với mình không đúng, nhưng mình phải biết đủ.


Tất cả những câu nói trên dường như là một sự AN ỦI cực kì có tác dụng để hướng tinh thần chúng ta trở nên tích cực hơn, sống sao nhẹ nhàng, hạnh phúc hơn. Đương nhiên đó là điều hiển nhiên ai ai cũng luôn muốn vươn tới. Nhưng đôi khi mình tự hỏi bản thân HẠNH PHÚC thật sự là gì


Nếu như bạn để ý kĩ những câu nói bên trên đều mang sự “so sánh” rằng: Mình nên hạnh phúc vì mình hơn người ta, mình có nhiều cái mà người ta không có được. Vậy hóa ra bạn hạnh phúc trên sự thiếu thốn, đau khổ của người khác ư! Nghe có vẻ mâu thuẫn và khó chấp nhận, nhưng mình nghĩ không ai không một lần tự an ủi mình như vậy


Và đối lập lại với sự so sánh thấp hơn, một khi bạn nhìn lên, thì tự nhiên mọi hạnh phúc biến mất, bạn trở nên “đau khổ”. Nếu ngoài kia, mọi người đều cơm no ấm mặc, ai ai cũng sung sướng như nhau, trẻ con bé nào cũng đủ chiều cao, cân nặng, ngoan ngoãn vâng lời…, chẳng còn ai để so sánh, thì liệu bạn còn HẠNH PHÚC nữa không?


Vậy nên nhiều người đặt câu hỏi: Vậy hạnh phúc là gì? Làm sao để có được hạnh phúc.


Đương nhiên là có hàng ngàn quyển sách viết về hạnh phúc, về chữa lành, về tỉnh thức, nhưng đó là lí thuyết mà các tác giả dày công “trải qua” và may mắn họ đã mở mang cho bản thân chúng ta quan điểm về hạnh phúc. Nhưng đó là hạnh phúc của tác giả, của những nhân vật trong sách, và liệu điều đó có thể là hạnh phúc của bạn được không?


Mình có thể giúp các bạn trả lời hai câu hỏi trên:


- Hạnh phúc là: %$#^*#@%$$^


- Các cách làm bạn hạnh phúc: ABCDXYZ…


Đó là cuộc hạnh trình đi tìm hạnh phúc của mình bấy lâu nay, kia là câu trả lời của mình. Tuyệt nhiên mình không trả lời được hạnh phúc là gì. Nhiều người cho rằng hạnh phúc là còn được thở, được sống, có một gia đình đuề huề ấm no, con cái ông bà khỏe mạnh. NHƯNG nếu một trong những điều đó chẳng may mắn mất đi, hãy tự hỏi bản thân mình liệu bạn còn hạnh phúc được không. Và nếu hạnh phúc có một lí thuyết như khoa học để vận dụng và thực hành thì sẽ có một ngày chúng ta cần phải học cao hơn để tiếp tục được hạnh phúc. Dường như HẠNH PHÚC là một cái đích phải đến, và nhiều người vẫn lạc lối trên con đường kiếm tìm đó. Một hạnh phúc xa xôi.


Mọi người nhìn thấy mình trên mạng xã hội hay hỏi mình một câu: Sao nhìn chị lúc nào cũng hạnh phúc thế? Mình cũng không biết tại sao, nhưng có phải lúc nào mình cũng vậy đâu. Đấy là một câu hỏi thật “ngớ ngẩn” mà mình thường xuyên được hỏi.


Mình chẳng có lí do gì để hạnh phúc cả, nó đến với mình là một cảm giác rất dễ chịu trong những khoảnh khắc nhất định, và rồi chỉ trong một tích tắc, con trai mình vô tình dùng cái cốc nhựa vả thẳng vào mặt mình, cảm giác hạnh phúc tan biến, mình đau, và chuẩn bị nổi cơn tam bành. Nhưng khi con nhìn mình đau, có thể sợ mình quát nên chưa nói gì, mình ôm con và nói: Con làm mẹ đau, con không cố ý nhưng lần sau cẩn thận hơn. Mặt cậu bé giãn ra, nó không e dè nữa, ôm mẹ và hai mẹ con mình có thể cảm nhận được sự hạnh phúc.


Vậy thì, hạnh phúc với mình đơn giản chỉ là một cảm xúc không thể định nghĩa, mà chỉ để cảm nhận vào chính giây phút mà nó đang hiện hữu, nó không phải thứ để học, để làm theo. Lí thuyết là một điều rất cứng nhắc, và luôn là thứ để ta so sánh, nếu không đúng như vậy thì có thể mình không hạnh phúc. Bạn sẽ luôn có hạnh phúc nếu như chính bản thân bạn cảm thấy vì nó là của bạn, không phải của ai khác, cũng không phải vì người khác không có, bạn có nên bạn hạnh phúc. HẠNH PHÚC của bạn là duy nhất.


Có nhiều người đọc đến đây có thể lại bắt đầu những câu nói như: Viết thì hay, nhưng nếu thử lo cơm áo gạo tiền suốt ngày liệu có thời gian mà rao giảng hạnh phúc không? Sự SO SÁNH, đó chính là sự đau khổ của các bạn, mình không mang đến và trao cho các bạn. Câu hỏi đặt ra không phải là: “Tại sao người ta hạnh phúc” mà là “Tại sao mình lại KHÔNG hạnh phúc?”. Thay vì đi tìm chân lí cuối đường chân trời kia, hãy thử bước chậm lại và cảm nhận mọi thứ đang diễn ra xung quanh bạn, cảm nhận những hân hoan của từng cảm xúc mang đến cho bạn: Hạnh phúc, buồn đau, bẽ bàng, giận dữ, an nhiên...

HẠNH PHÚC đơn giản chỉ là một cảm xúc, để cảm nhận chứ không phải để hiểu!

49 lượt xem0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả
bottom of page