ĐỨA TRẺ TRONG BẠN CÓ THỰC SỰ ỔN KHÔNG?
Đã cập nhật: 1 thg 2
Bài đăng của thành viên Hoàng Ngọc trên nhóm An nhiên làm cha mẹ - Ươm hạt mầm yêu thương.
Đó là một ngày cuối tháng 8 năm 2022, chồng mình quên không đánh răng trước giờ ngủ đêm cho con. Cũng đêm đó, mình nằm mơ thấy hai vợ chồng đưa con về chơi nhà ông bà ngoại.
Trong mơ, mình thản nhiên sấy tóc rồi giục chồng đi ngủ, không hề nhận ra sự vắng mặt của thằng bé. Để rồi sáng hôm sau tỉnh dậy không thấy con đâu, hai vợ chồng hớt hơ hớt hải chạy đi tìm. Mình tìm thấy con trai bé bỏng đang co ro nằm ngủ trên cái nền nhà tắm lấm lem. Đánh thức con dậy ôm con vào lòng, vừa thương con đứt ruột vừa mặc cảm tội lỗi dâng trào, mình khóc gào như điên dại, chửi chồng oán chồng đến độ nghẹt thở, cảm giác không thể chịu đựng thêm nữa. Rồi mình bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Mình đã suy nghĩ rất nhiều về cơn ác mộng kì lạ đó. Tại sao bối cảnh giấc mơ không phải là ở ngay tại chính căn nhà mà vợ chồng mình đang sống? Tại sao lại là nhà ông bà ngoại Tin? Tại sao chỉ một hành động rất nhỏ thiếu quan tâm tới con của chồng cũng khiến mình gặp ác mộng? Có phải cơn ác mộng đó phản ánh nỗi bất ổn, những ẩn ức trong chính con người mình?
Và một ngày mình chợt hiểu ra tất cả.
Cách đây 20 năm, hoàn cảnh gia đình mình vô cùng khó khăn. Bố mẹ phải vật lộn mưu sinh trong vườn đồi cách nhà hơn chục ki-lô-mét, dăm bảy ngày mới ghé về nhà thăm mình một lần. Chị gái đi học xa tít tận Sài Gòn. Chỉ có mình mình trong căn nhà trống trải, xập xệ. Căn nhà thiếu vắng hơi người nên lũ chuột tự do hoành hành như thể đó là vương quốc riêng của chúng. Nhiều đêm mình ngủ, cả bầy chuột đua nhau cắn thủng góc màn chui vào trong giường, nhảy nhót trên mặt, trên ngực mình, gặm đầu ngón chân, ngón tay mình… Hai chiếc ghế gỗ dài với chiếc bàn mặt kính không ngày nào thiếu dấu chân chuột lấm ta lấm tấm.
Ở một mình dần cũng quen. Đi học về, hôm thì mình tự nấu ăn, hôm thì về nhà bá Ngọ bá nấu cơm cho ăn, trứng gà trứng vịt dì Bưởi đi chợ về vẫn phần mình những quả to tròn hai lòng đỏ. Có ngày hết tiền đi sang quán tạp hoá nhà bác Biển mua 500 đồng dưa cải muối chua, pha bát mắm ớt đỏ lòm ăn ba bữa. Tắm gội giặt giũ tự túc. Những ngày đông giá ở nhà một mình làm gì có nước nóng mà tắm. Ngồi co ro bần thần bên chậu nước lạnh te, đấu tranh tư tưởng mãi mới cầm ca nước hắt ào lên người vài bận rồi lên nhà.
Những tháng ngày đó không ảnh hưởng gì đến quãng thời gian mình đi học, đi làm xa nhà. Nhưng những ẩn ức trong tiềm thức bắt đầu ảnh hưởng đến mình một cách rõ rệt khi mình có con.
Gần như trong suốt ba năm đầu đời của Tin, vợ chồng mình mâu thuẫn liên miên, phần lớn là mình than trách chồng không dành đủ thời gian cho thằng bé. Con là cả bầu trời của mình. Mình chăm chút con từng bữa ăn giấc ngủ, tấm áo manh quần. Mình cảm thấy tốc độ trưởng thành trong vai trò làm mẹ của mình bỏ rất xa tốc độ trưởng thành trong vai trò làm bố của chồng, cảm thấy anh ấy dành quá nhiều thời gian cho công việc mà không mặn mà gì với vợ con. Không khí gia đình nhiều khi căng như dây đàn. Có lúc mâu thuẫn dâng cao vợ chồng mình đã muốn đưa nhau ra toà, đơn thuận tình ly hôn có đủ cả hai chữ kí.
Cũng vì quá thương con mà vợ chồng mới ngồi lại với nhau, cho nhau cơ hội làm lại. Mình bắt đầu tìm hiểu nhiều hơn về những cuốn sách chữa lành đứa trẻ bên trong mỗi người (The Inner Child), lấp đầy trống rỗng và những tổn thương thời thơ ấu.
Có lẽ đứa trẻ mình nhìn thấy đang nằm co ro trên nền nhà tắm của ông bà ngoại Tin trong cơn ác mộng đêm hôm đó không phải là Tin, mà chính là đứa trẻ trong mình, vì thiếu đi hơi ấm và bàn tay chăm lo của bố của mẹ trong những giai đoạn mình cần bố mẹ nhất. Nỗi sợ bị mất kết nối với con trai, sợ chính mình có ngày nào đó sẽ bỏ bê con cái, đã đi thẳng vào giấc mơ của mình cũng vì lẽ đó.
Ngày mùng 8 Tháng Chạp vừa qua, bố mẹ mình đã chính thức phá dỡ một nửa còn lại của căn nhà cũ để chuyển sang ngôi nhà mới tiện nghi hơn. Mình mừng cho bố mẹ. Mình còn thoáng chút mừng vui vì nghĩ rằng có lẽ những ẩn ức tiềm thức của mình cũng sẽ được dỡ bỏ hoàn toàn theo những viên gạch cuối cùng của căn nhà cũ. Nhưng mình đã lầm. Đúng đêm đó, mình lại mơ thấy mình đang ở nhà ông bà ngoại, bỏ Tin đi lang thang một mình ngoài đường đầy xe cộ, khiến cu cháu Bảo Bảo của mình phải hoảng hốt đi tìm. Và trong cơn ác mộng đó, tệ hơn, mình không tìm thấy con.
Cơn sốt đêm qua vì cái răng khôn số 8 hàm dưới bị sâu giật thúc lên đầu lại khiến mình mơ mộng linh tinh, đầy những cảnh tượng máu me mình không muốn nhắc đến chút nào. Kì thực, mình không muốn gặp lại những cơn ác mộng như vậy nữa.
Có gì đó thôi thúc mình phải viết ra những dòng này, để một lần chính thức được ôm lấy đứa trẻ trong mình. Để nói với bản thân mình rằng: “Không sao đâu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi! Tin Tin sẽ được sống trong tình yêu thương trọn vẹn của bố mẹ. Con sẽ trưởng thành một cách bình thường, rồi lập gia đình, sinh con và nuôi dạy những đứa trẻ bằng thứ tình yêu mà cả tuổi thơ này con đã được nhận!”
Hy vọng đêm nay, mình sẽ ngon giấc.
Còn bạn, đứa trẻ trong bạn có thực sự ổn không?
@HoangNgoc/TheEvergreenWriter