Một ngày, tôi không cảm thấy yêu con mình.
Sáng Chủ Nhật, trong lúc cho con ăn sáng và nhìn nó, tôi thấy lòng mình hoàn toàn trống rỗng. Tôi nhận ra trong khoảnh khắc này, tôi không hề có kết nối với con, hay nói đơn giản hơn là tôi không cảm thấy yêu nó. Việc tôi chăm sóc con ngay lúc này là vì tôi phải có trách nhiệm mà thôi.

Tua ngược thời gian một chút, vào sáng Thứ Bảy, tôi cùng con chơi xếp hình. Con không hề muốn cố gắng hoàn thành bất kỳ bộ xếp hình nào, ngược lại còn cố ý xếp sai để đòi tôi giúp. Bộ xếp hình này con đã tự hoàn thành hôm qua rồi nên tôi biết hôm nay nó cố tình. Có nhiều lý do khiến buổi sáng hôm ấy tôi không thể kiên nhẫn và vui vẻ như thường lệ. Tôi sợ mình sẽ thốt ra những lời độc địa như ngày bé tôi thường nghe: “Sao mày ngu thế! Có mỗi thế làm cũng không xong? Sau này mày muốn ăn cứt cho con người ta à!”. Thế là tôi bỏ ra ngoài, chỉ để lại một câu: “Con không thích chơi thì thôi, mình không chơi nữa".
Đúng! Không phải lúc nào tôi cũng là người mẹ hoàn hảo như trên mạng xã hội.
Suốt cả ngày hôm đó, tôi bị ám ảnh ý nghĩ rằng con mình thật ngốc nghếch và ỷ lại. Tôi sợ rằng sau này nó sẽ không bằng bạn bè, học dốt, bị bắt nạt, cuộc đời vất vả. Mặc kệ tất cả những lý thuyết và bằng cấp tôi có về Tâm Lý Trẻ Em, tôi vẫn bị cuốn vào dòng suy nghĩ tiêu cực ấy. Tôi nguyền rủa chính mình khi không thể nghĩ ra cách nào khác để cư xử với con tốt hơn. Tệ hơn nữa, tôi nhận ra sự thất vọng của mình về con. Liệu tôi có đang trở thành người mẹ chỉ yêu con những khi con giỏi giang, xuất sắc? Tôi đang trở thành kiểu mẹ mà tôi từng muốn tránh xa hay sao?
Lúc ấy, tôi đã quên mất rằng ngay cả khi có rất nhiều kiến thức, tôi vẫn là một người lần đầu làm mẹ, với những lo lắng mà tôi không bao giờ nằm ngoài vòng xoay ấy. Cả ngày tôi vẫn cư xử với con bình thường, nói những lời yêu thương, nhưng những chất chứa trong lòng khiến tôi không nhận ra có những lúc tôi không hề cảm thấy thế.
Tôi đã nói dối.
Buổi sáng Chủ Nhật hôm ấy, tôi nhận ra một sự thật đau lòng rằng hoá ra, câu “cha mẹ lúc nào cũng yêu con" là lời nói dối trắng trợn. Có thật thế không? Có bao nhiêu bố mẹ vẫn đang đánh lừa chính mình rằng chỉ cần cho con ăn học đầy đủ tức là mình đã yêu con? Có bao nhiêu người dám tự tin rằng mình chưa hề thất vọng và tức giận về đứa trẻ trước mặt mình? Tình yêu và trách nhiệm thật sự khác nhau nhiều lắm. Bạn không nhìn thấy hay đong đếm được tình yêu, bạn chỉ có thể cảm nhận thôi. Nếu bạn không cảm thấy tức là tình yêu không ở đó. Mọi thứ vật chất, điều kiện, cho ăn, cho học, không thể lấy ra đánh tráo thành tình yêu được đâu. Trách nhiệm chỉ đơn giản là trách nhiệm.
Đồng thời, sự thất vọng không có nghĩa là tình yêu không còn nữa. Thất vọng là cảm xúc nhất thời, nhưng nếu không tỉnh táo, nó vẫn có thể trở thành nguyên nhân giết chết tình yêu và kết nối giữa bạn và con. Sự thất vọng và kiệt sức kéo dài đôi khi khiến chúng ta không đủ tỉnh táo nhận ra: "Tình yêu kia từ bao giờ đã chỉ còn là trách nhiệm."
Đứa trẻ đang ăn sáng trước mặt vẫn không hay biết gì về những suy nghĩ bủa vây trong đầu tôi. Con vẫn hồn nhiên nói cười, trao cho tôi những ánh mắt ấm áp mà khi nhìn vào, tôi biết đó mới là tình yêu thuần khiết nhất thế giới này. Ngay cả khi tôi xấu xa đến như vậy, con vẫn yêu tôi bằng tất cả những gì con có.
Tôi giấu giọt nước mắt sắp tràn ra và ôm lấy con:
- “Mẹ xin lỗi con, mẹ sai rồi".
- “Tại sao mẹ lại xin lỗi con?”
- “Vì mẹ không biết là ngay cả khi mẹ rất xấu xa, mẹ vẫn là cả bầu trời của con".
Thần kỳ ở chỗ, sau cái ôm ấy, tình yêu của tôi với con đã quay trở lại. Tôi ngồi đây nhìn ngắm con ăn vì tôi yêu nó, không phải vì trách nhiệm. Tôi nhận ra tôi yêu con ngay cả khi con không thể hoàn thành bất kỳ bộ xếp hình nào cả. Chỉ cần tôi còn được ôm con trong tay, tôi sẵn sàng đánh đổi cả thế giới này.
___________
Alicia Vu (Quỳnh)