XIN HÃY ÔM LẤY TRÁI TIM MÌNH TRƯỚC ĐÃ
Bài đăng của thành viên Tôn Nữ Ngọc Hân trên nhóm An nhiên làm cha mẹ - Ươm hạt mầm yêu thương.
(Mạn phép mượn tựa đề một cuốn sách mà mình rất thích.)
Sáng nay trên đường đưa con đi học, mình tình cờ thấy một nhóm người đang ngồi chờ xe buýt. Họ gồm hai, ba người phụ nữ và một đám trẻ con đang vui đùa. Thật ra, nếu họ có vẻ ngoài bình thường thì mình cũng không chú ý lắm. Nhưng khi đó, họ đang mặc trên người những bộ quần áo cũ rách, những đứa trẻ thì đen nhẻm, áo quần nhếch nhác.
Điều đáng nói là, điểm sáng duy nhất trên khuôn mặt họ là NỤ CƯỜI. Người lớn và trẻ con cứ cười đùa vô tư, mặc cho những người đi qua dòm ngó, tò mò, nhìn họ như thế cho đến lúc cả nhóm lên xe buýt tiến thẳng ra trung tâm Sài Gòn.
Tình cảm lúc ấy là THẬT hay GIẢ? Là những người cùng khổ nương tựa nhau qua cơn gió heo hắt đầu hè hay những diễn viên đang hoàn tất vở diễn để lấy lòng thương hại của người đời?
Mình không biết rõ, chỉ biết lúc đó họ cũng đang CƯỜI.
Có thể thật, có thể giả. Thế nhưng vốn dĩ đó vẫn là quan hệ giữa người và người, biết đâu những khoảnh khắc yêu thương đó, vui vẻ đó là thật thì sao.
Thật ra thì mình cũng là một diễn viên trên sân khấu cuộc đời mà thôi. Lúc nào cần diễn thì mình diễn rất tốt, rất tròn vai nên đôi khi, mình cũng không dám phán xét ai là giả tạo. Nhưng, cảm giác được bỏ những chiếc mặt nạ xuống, nhìn ngắm bản thân mình trong gương, dù không phải là một thân hình hoàn hảo thì mình vẫn thấy nhẹ lòng hơn, thấy thương mình nhiều hơn vì đã mạnh mẽ qua từng ấy thời gian, từng ấy nỗi đau chỉ để tồn tại đến hôm nay.
Trong bài học đầu tiên của chuyên ngành Tâm lý trị liệu, cô giáo mình đã dạy rằng:
"Xin hãy yêu thương và chữa lành chính mình trước rồi em mới có thể trao lại cho các con một người mẹ không còn méo mó, mà tràn đầy tình yêu thương một cách vô điều kiện."
Vâng, để bắt đầu một hành trình LÀM MẸ bình an thì điều đầu tiên là XIN HÃY ÔM LẤY TRÁI TIM MÌNH TRƯỚC ĐÃ, CÁC MẸ NHÉ!