top of page

Tôi sẽ không tháo bộ móng giả của mình chỉ vì tôi cần phải nấu cơm.

Do đặc thù công việc, tôi thường rất ít khi làm móng tay hay tô vẽ cho nó. Đôi bàn tay tôi luôn trong hình hài mộc mạc nhất có thể. Bên cạnh đó còn một lý do khác là… tôi nghèo. Làm móng tay ở London không rẻ, mỗi lần làm sơ sơ hết 1 tuần ăn trưa của tôi ở căng-tin trường Đại Học. Chưa kể đã làm thì phải làm mãi, không muốn làm nữa thì cũng mất tiền đi tháo ra, nói chung vừa tốn kém vừa bất tiện.



Ngày đó, tôi chỉ chịu tiêu tốn cho đôi bàn tay vào những dịp rất đặc biệt như cưới xin, lễ tết, nhưng tôi không thể chối bỏ rằng mình mê đắm việc đó. Một người duy mỹ như tôi thật sự thấy hạnh phúc mỗi lần những ngón tay mình được khoác lên lớp sơn đẹp đẽ, bóng bẩy. Nhưng thay vì trông chờ đến một ngày mình giàu lên để được làm móng tay bất kỳ lúc nào mình thích, tôi tự tìm được cách hài lòng với bộ móng mộc mạc, chân phương của mình.


Ngày tôi có khả năng tài chính để làm móng tay quanh năm suốt tháng đến tự lúc nào tôi chẳng nhớ. Chỉ biết là tối hôm qua, khi đang loay hoay thái đống hành lá với bộ móng giả đẹp đẽ trên tay khiến việc cắt thái trở nên hơi bất tiện, tôi nhớ đến một vài câu nói quen thuộc, đến mức chẳng nhớ ai là người đầu tiên nói thế.


- Nuôi con nhỏ mà móng tay thế kia chứng tỏ chẳng bao giờ phải chăm con! - Tay đẹp thế kia chắc chẳng phải làm việc nhà bao giờ nhỉ! - Lúc nào xuất hiện cũng thấy chải chuốt kỹ càng, chắc cả ngày chẳng được việc gì ngoài soi gương, làm đẹp.


Những câu nói này và những lời chụp mũ tương tự như những cái gông kìm kẹp phụ nữ, nhất là phụ nữ ở một đất nước vẫn tôn thờ tư tưởng “cái nết đánh chết cái đẹp". Ơ kìa! Cái nết mà tốt đẹp và thiện lương thì sao lại phải đánh chết ai? Cái đẹp có tội tình gì mà phải đánh nó chết? Đôi bên có thể cùng tồn tại và chung sống hoà bình cơ mà.


Tôi chăm chút cho đôi bàn tay của mình vì điều đó khiến tôi hạnh phúc. Dù đôi khi hơi bất tiện nhưng sự bất tiện đó không đủ lớn để tôi từ bỏ niềm hạnh phúc bé nhỏ của mình. Những điều nhỏ bé đó tạo thành tôi, là tôi. Nhiều người không thể chăm con với bộ móng tay đẹp nhưng tôi có thể, mà kể cả không thể thì cũng chẳng sao. Nhiều người không thể giữ cho đôi bàn tay còn đẹp đẽ sau hàng tá việc nhà nhưng tôi có thể, mà kể cả không thể thì cũng có làm sao? Nếu chỉ nhìn đôi bàn tay, chắc chắn không ai biết tôi có thể khoan tường, làm vườn, làm mộc, sơn nhà, sửa ống nước, thậm chí còn làm những việc đó giỏi hơn rất nhiều người đàn ông. Vì thế, tôi chẳng việc gì phải đi tháo móng tay chỉ vì tôi cần phải nấu cơm. Cái đẹp chưa bao giờ khiến tôi trở nên vô dụng.


Tôi luôn xuất hiện chỉn chu và ngăn nắp khi đi gặp một ai đó vì tôi tôn trọng mình và cảm thấy bản thân xứng đáng được xuất hiện trong hình hài đẹp đẽ nhất có thể. Tôi có thể dậy sớm hơn thường ngày 2 tiếng, có thể làm việc tới tối khuya ngày hôm trước để có dôi thời gian chuẩn bị ngoại hình cho một cuộc hẹn ngày hôm sau. Bạn luôn có thời gian cho ưu tiên của mình nếu với bạn điều đó quan trọng.


Khi bước ra khỏi cánh cửa nhà để đi gặp ai đó, tôi luôn mặc bộ quần áo được là thẳng thớm, đầu tóc gọn gàng, móng tay sạch sẽ, ngay cả khi người đó là người từng chứng kiến tôi gác chân cạy cứt mũi lúc xem TV. Chẳng phải để cho ai ngắm nhìn hay ngưỡng mộ đâu, đơn giản vì tôi thấy mình xứng đáng được như thế thôi.


Những điều này có thể mâu thuẫn với hình ảnh tôi đầu bù tóc rối, mắt thâm sì, mặc quần thể thao thả con ở cổng trường mỗi sáng, khi vội vàng ghé siêu thị hay khi chạy qua nhà hàng xóm lấy đồ shipper gửi. Dù thế nào tôi cũng là con người mà, đâu phải búp bê. Đó là những lúc tôi cần đặt ưu tiên khác lên trên ngoại hình và việc bỏ qua ngoại hình trong tình huống đó khiến tôi thấy thoải mái. Hình ảnh về ngoại hình có thể mâu thuẫn, nhưng sự thống nhất trong tính cách của tôi luôn không thay đổi. Tôi làm những gì tôi thích và thấy thoải mái, không quan tâm điều người khác nghĩ, dù ai có nói gì cũng chẳng ảnh hưởng đến quyết định của tôi.


Tôi sợ nhất việc được người khác ngưỡng mộ hay gọi là idol nọ idol kia. Bởi khi đó là họ đang ngưỡng mộ những gì họ thấy và yêu thích hình ảnh tôi trong hình dung của họ mà đôi khi, hình ảnh đó không có thật. Nếu biết hết các nhân cách thật của tôi, chắc không ít người sẽ phải đi bệnh viện truyền nước. Chính vì thế, tôi không đánh giá hay chụp mũ người khác chỉ vì họ khác mình. Đến các nhân cách của tôi còn đánh nhau chan chát thì người khác người là chuyện bình thường thôi.


Tôi không bao giờ cố gắng trở nên hoàn hảo để được người khác ngưỡng mộ hay trầm trồ. Tôi chỉ chăm chút bản thân và tìm cách hoàn thiện vì tôi thích và thấy mình xứng đáng. Tôi cũng chẳng cần phải xấu xí để chứng minh với mọi người mình không dốt, không vụng, không rảnh rỗi. Mà kể cả người ta có nghĩ tôi dốt thật, vụng thật hay rảnh thật thì cũng chẳng sao.

Quan trọng là tôi thấy mình giỏi, giỏi nhất là làm chính mình.


Còn bạn, hôm nay bạn có hạnh phúc khi làm chính mình không?


Alicia Vu (Quỳnh)

5 lượt xem0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả
bottom of page