top of page

ĐỔ ĐẦY CHIẾC BÌNH YÊU THƯƠNG

Bài đăng của thành viên Thanh Ha Tran trên nhóm An nhiên làm cha mẹ - Ươm hạt mầm yêu thương.


Toàn cảnh gia đình mình mỗi chiều tối khi mình “nhỡ” đi làm về hơi muộn:


Bố - đi thể dục thể thao sau khi đón Nhím về.


Nhím - quấn chân mẹ, kéo mẹ ra ngoài để chơi cùng, khóc lóc ăn vạ không chịu chơi 1 mình dù chỉ 1 phút.


Mẹ - vừa lúi húi nấu cơm, vừa cố gắng tìm cách gợi ý các trò chơi cho Nhím chơi một mình


Mình đã từng rất mệt mỏi, khi mỗi ngày, sau khi tan làm trở về nhà lại phải lao vào cơm nước, lúi húi tất bật để hoàn thành bữa cơm tối cho cả nhà, vậy mà con lại cứ bám chân khóc lóc không rời. Mình đã từng khó chịu và cao giọng hỏi con: “Tại sao con không ra ngoài lấy đồ chơi chơi để mẹ nấu cơm, con có bao nhiêu đồ chơi không chơi cứ vào đây làm gì???”. Mình cũng đã từng phàn nàn con: “Con ra ngoài chơi đi để mẹ nấu cơm rồi tí mẹ ra chơi với con. Giờ mẹ đang bận nấu cơm không chơi với con được!”.


Sau này, khi hiểu về giáo dục cảm xúc hơn một chút, mình có lắng lại và “công nhận” cảm xúc của con như “Mẹ biết là Nhím đang nhớ mẹ và muốn chơi với mẹ, nhưng giờ mẹ đang bận nấu cơm, Nhím ra ngoài lấy đồ chơi ra chơi, mẹ nấu cơm nhanh rồi mình ăn cơm sớm để Nhím chơi với mẹ nhé”. Có lúc nó hiệu quả, nhưng phần lớn là Nhím vẫn khóc lóc không chịu chơi một mình mà cứ vào kéo tay kéo chân mẹ ra, hoặc bắt mẹ bế. Và đương nhiên, mình không thể thoái mái trong tình cảnh đó rồi. Mình lại tiếp tục càu nhàu, lải nhải những câu hỏi tại sao con không thể chơi tự lập!


Cho đến gần đây, khi mình lắng lại để quan sát Nhím cũng như quan sát mình hơn một chút, mình bắt đầu tìm thấy vấn đề. Rõ ràng, có những ngày, Nhím tự chơi rất ngoan, Nhím cứ thế lấy hết cái này đến cái kia rồi tự chơi một mình, rất vui, rất hào hứng.


Có những thời điểm, Nhím có thể ngồi 30 đến 40 phút xem sách mà không hề đi tìm bố hay mẹ. Vậy có nghĩa là bản thân Nhím là một em bé có thể tự chơi một mình mà!


Nhìn nhận lại những thời điểm đó, mình nhận ra một điều. Những lúc Nhím tự chơi ngoan mà không mè nheo bố mẹ (nhất là mẹ) là bởi vì trước đó Nhím đã được chơi “đủ” với bố mẹ rồi!!!


Hãy hình dung thế này, mỗi người chúng ta có một chiếc bình “quan tâm yêu thương” và nhu cầu của chúng ta luôn là lấp đầy chiếc bình đó. Nhím chia tay mẹ từ 7h30 sáng và gặp lại mẹ vào 4h30 hoặc 5h chiều, thậm chí có những hôm mẹ bận là phải đến tận 5h30 chiều. Chiếc bình yêu thương của Nhím sau một ngày dài đã vơi, gặp và chơi với bố, Nhím được bù đắp một chút nhưng chiếc bình vẫn còn trống. Thứ Nhím cần khi gặp mẹ là được mẹ đổ đầy yêu thương vào chiếc bình. Khi bình đầy Nhím đâu có cần “thời gian” của mẹ nữa.


Sai lầm của mình là chỉ biết công nhận cảm xúc của con ở bề nổi, sâu thẳm bên trong mình cũng chỉ muốn con làm theo yêu cầu của mình mà thôi. Mình vội vã chỉ vì muốn cơm nước xong xuôi rồi hai mẹ con mới dành thời gian bên nhau vì đó là quy trình mà mình tự đặt ra mà quên mất nhu cầu thực sự của con là gì.


Nhiều khi, chúng ta chỉ cần dành cho con một chút xíu “sự quan tâm”, khi con cần, có thể chỉ 1 phút, 2 phút, là cũng đã đủ để lấp đầy chiếc bình yêu thương ấy. Khi đủ, thì con sẽ không còn làm phiền ta nữa!


Muốn con hiểu chuyện, hãy đổ đầy chiếc bình quan tâm, yêu thương của con, bố mẹ nhé!


19 lượt xem0 bình luận

Bài đăng gần đây

Xem tất cả
bottom of page